12 thg 3, 2013

[OGCNS] Chương IV



Chương IV:



Hiện trường không khí cương lên đến cực điểm, chủ hội lần này chính là A Trung đã nghĩ cách chạy ra khỏi quán bar, ngửa mặt đón gió đêm rơi lệ, năm nào đã quên đến miếu thắp đèn bình an, hiện tại báo ứng đến đây?

Đại Diêu cũng biết chính mình cũng là một phần làm cho không khí căng thẳng, vội giải vây: “A Trung, cậu không phải muốn xem bóng chày tiếp sóng sao? Chúng ta đến phòng chiếu phía trước, hình ảnh lớn, âm thanh lại kích thích hơn.”

“A, nga, đúng vậy” – A Trung bừng tỉnh ngộ, bồi cười với những người khác: “Cái kia, các cậu cứ từ từ tán gẫu,…Ăn nhiều một chút chân gà a, ăn chân gà cứu vớt thế giới…”

Nói đi, chân gà và thế giới có liên hệ với nhau sao? Bất quá chính A Trung vừa thấy lời nói ra không đúng, tìm cách nói hươu nói vượn để chuồn đi. Bỏ lại Nhạc Khả cùng Khả Đàn hai người vốn không hề quen biết, có chút xấu hổ, nhưng mà Khả Đàn - người này hướng ngoại, nên mở máy hát trước:

“Ách, thật là trùng hợp, tên của chúng ta đề có chữ “Khả””.

“Đúng vậy, đúng vậy.” – Nhạc Khả cười hê hê trả lời.

Vĩnh Lăng tiếp lời, “Đúng là Nhạc Khả cũng có chữ Khả, hai người năm trăm năm trước là người một nhà sao?”
“Nhưng mà chữ “áp” (**: áp = ấp, kí tự trung quốc có chữ “khả” trong đó), ngươi kế tiếp tính đem bọn họ chung nhà với thú mỏ vịt à?” Thuần Y hừ một tiếng nói.

Vĩnh Lăng đè thấp mi, dưới mi là ánh mắt chuẩn bị phun hoả

“…Cái kia, tôi đến quầy rượu một chút, cùng đi…” – Khả Đàn cảm nhận được một bên giơ kiếm một bên giương nỏ, quả thật dày đặc chiến ý, thật sự không biết phải xử sự ra sao, đành lên tiếng đề nghị xem thế nào?

“Hảo, hảo a, tôi cũng muốn uống một ly, tôi đổi chỗ mới rượu cũng không quen, cậu giới thiệu cho tôi nhé…” – Nhạc Khả kích động đứng lên nói.

“Tôi giúp cậu gọi đồ uống một chút, màu xanh lá châu chấu kia hoặc rượu màu trắng sữa dừa…” – Khả Đàn chạy nạn, đồng thời cũng lôi kéo Nhạc Khả ly khai.

Để lại Thuần Y cũng Vĩnh Lăng vẫn đang mắt to mắt nhỏ tiếp tục trừng nhau.

“Hừ, ngươi rốt cuộc là tử cơ(**)?”, Vĩnh Lăng nói.

(**): theo ý bạn chắc là, “nằm dưới”.

“Ngươi không phải sao?” – Thuận Y hỏi lại, nếu biết trước tình trạng trong quán bar như lúc này, thì lúc nãy đã: Ai, tôi không cẩn thận nên đi nhầm – lý do đúng là qua loa và trẻ con hết sức.

“Ta cơ là cơ, cũng tử cơ, ngươi chính là tử cơ.”

“Tử cơ thì thế nào? Ngươi tên Vĩnh Lăng, vĩnh viễn là “bị lấn”, khó trách không có việc gì cũng liền ngạo mạn làm nũng, ngươi đúng là đồ đàn bà.”

Vĩnh Lăng nổi trận lôi đình, người này làm sao biết chính mình thích làm “tiểu linh”? Làm “tiểu linh” cũng không có gì là đáng xấu hổ cả, tình ái vốn là nhu cầu trên hết, không có vấn đề ai mạnh ai yếu, ai cao ai thấp, bất quá việv này do chính cái tên Thuần Y ác mồm ác miệng nói ra, nghe như thế nào cũng thấy không được thoải mái.

“tiểu linh”: là số không nhỏ đấy ạ!!!

“Hừ, để ông đây tìm cơ hội cưỡng gian ngươi, đem cái bông cúc nhỏ của ngươi thành hoa hướng dương!!!”

Thuần Y cười lạnh một phen, “Lão tử Thuần Y là thuần tuý nhất, có hiểu không? Muốn hái hoa cúc của ta, ngươi đầu thai mười kiếp nữa cũng chẳng được.”

Hai người không nói, Thuần Y đem cà-rốt đến trước mặt tiểu tử đối diện cắn rắc rắc, Vĩnh Lăng tay cầm chân gà gặm đến xương cắn đến thịt để tiết hận.

Nơi nơi đều cao giọng cười cưới nói nói, phòng chiếu phía trước cũng lúc lúc lại hoan hô. Đội bóng tuỳ tiện đánh một cái đều làm cho cả quán rượu không khí liền lên cao, so sánh với phía này, Vĩnh Lăng và Thuần Y đều là những cơn rét lạnh buốt.

Vĩnh Lăng cũng không thích như vậy, không đi cũng không được mà đi cũng không được, chính A Trung đã đích thân mời đến, phải nghĩ đến mặt mũi người ta có phải không? Quầy rượu đằng kia, quay đầu xem đi chính là Nhạc Khả, hắn đang cùng Khả Đàn nói chuyện vui vẻ, không biết nói đến chuyện gì mà cả hai đều cười không ngừng, có để ý đến ai đâu. Về phần A Trung cùng anh chàng kia người hô người đấp, kia là mật ngọt với dầu mỡ, lâu ngày như thể chim liền cành.

Thật tốt, có được bạn tri tâm, ít nhất tối không cần phải lẻ loi.

Lúc hai mươi mấy tuổi, hắn cũng từng kết giao một thời gian ngắn, nhưng còn quá trẻ, tâm chưa chững chạc, người đi cũng chẳng thèm giữ lại, cảm giác thất tình cũng không tồn tại bao lâu. Nhưng cái loại của Nhạc Khả, tình cảm khi bỏ xuống đều rất lao tâm, lấy lửa tự thêu mình không chừng cũng làm thật, cuối cùng bị tổn thương nặng nề. Về phần A Trung là loại vô cùng cẩn thận, cẩn trọng, quyết tâm phải chờ cho bằng được chân mệnh thiên tử, hiền giờ cùng vị Đại Diêu kia thân mật, chắc hẳn đã nhận định rằng đối phương chính là chân mệnh thiên tử.

A Trung vận khí tốt, tìm được một nửa của mình rồi.

Có người thường cho rằng “đồng chí” (**: ở đâu để nói các bạn đồng tính ấy mà) không thiên về tình cảm, mau đổi bạn, không có hôn ước để bảo đảm tương lai trước sau, mà đại bộ phận người trong xã hội còn kỳ thị, thế nên ai dám dễ dàng giao phó tấm chân tình? “Đồng chí” cũng là người, có nhục dục cũng có nhu cầu về tình yêu, nhưng có thể có được tấm chân tình thì thật quá ít, mờ mịt trong biển người, ngay cả đối phương dù có ở bên cạnh cũng không hề biết, bởi vì cả hai đều trốn tránh cái vòng luân lý, không dám thẳng thắn với bản thân nên cái gì cũng không thể giữ được.

Duyên phận có đến hay không hoặc đến rồi mà chưa hay biết, cứ như một vòng tròn nhỏ lẩn quẩn thôi, hắn vẫn đang chờ đợi vòng tròn quay về vị trí của hắn.

Cho nên vẫn phí thời gian chờ đợi đến hiện tại.

Tư tưởng không tập trung, hắn dùng nĩa ăn xuyên vào một miếng thịt nướng,a bất động??? Kỳ lạ, một miếng thịt sao có đến 2 cái nĩa ăn.

“Người mặt thú, ngươi dám cướp thịt của ta?”

“Ngươi cướp của ta thì có? Ta xuyên miếng thịt này trước ngươi một giây.” – Thuần Y lạnh lùng nói.

“Oa, có ai nhìn thấy?”

“Ta thấy, nĩa ăn của ta thấy và cả miếng thịt này cũng nhìn thấy.”


Vĩnh Lăng nhìn người này cũng thấy thanh tuấn, mà tính tình một chút cũng không có thanh tuấn, hai người tranh nhau một hơi, “phật tranh nhau một nén hương”, ra đòn, dám tranh thịt của ta…

Đằng trước cũng có nói, Thuần Y cũng đâu chịu ngồi không, cơ hồ thịt đã đến miệng lại rớt ra? Hắn trực tiếp nâng nửa thân trên lấy miệng chặn lại, “Phanh” – một tiếng miếng thịt rơi lại xuống dĩa, tranh thịt đến nổi hai người ôm lấy trán lui về chỗ ngồi. Đâu đến nói choáng váng hoa mắt, nước mắt cũng muốn chảy ra.

“Không phải oan gia không tụ đầu”, sai, câu nàu trong trường hợp này nên đổi lại thành “Không phải oan gia không đụng đầu”.

Đại khái cú va chạm đầu của 2 người cũng âm thanh cũng không quá lớn, nhưng động tác của 2 người có phần thái quá, mọi người đều hướng về nơi này, thậm chí còn có người lại đây an ủi là một tiểu soái ca.

“Có sao không a?” – anh đẹp trai thân thiết hỏi, kỳ quái ở chỗ có hai người đồng thời đụng đầu vào nhau, mà anh đẹp trai chỉ hỏi một mình Vĩnh Lăng, ngay cả liếc mắt đến Thuần Y cũng không có.

“Không có việc gì…”

Vĩnh Lăng yên lặng ngồi đợi cảm giác hoa mắt qua đi, nhưng vẫn có thể thấy anh chàng này đẹp trai bao nhiêu phần, khí chất có bao nhiêu tốt, vì thế lặng lẽ thu hồi thái độ giương nanh múa vuốt, tiểu lão hổ biến thành tiểu miêu.

“Trầy da rồi, tôi và lão bản đã thấy, cậu đi theo hắn lấy oxi già để sát trùng đi.” – Anh đẹp trai nói.

“Điều này sao có thể không biết xấu hổ đến như vậy?” – miệng tuy nói vậy nhưng lòng đích thực vui vẻ, có thể cùng anh đẹp trai gần gũi một chút.

“Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng vẫn có thể gây ra uốn ván” – anh đẹp trai mỉm cười nói, sau đó dìu hắn đứng lên.

Hai người cùng nhau đi tìm lão bản của quán bar, Thuận Y đều thấy hết sự việc trước mắt, hừ, thật đáng tiếc, anh đẹp trai cũng chẳng bằng đồ ăn của hắn, bất quá là mặt trắng hơn hắn thôi, anh đẹp trai coi trọng tạc mao Lăng, thẫm mỹ của hắn cũng chẳng được mấy phần.

Phần sườn nướng đích thực giờ đã rới hết vào miệng hắn, thắng lợi đến rồi, nhưng trong lòng thật không vui sướng lắm, ánh mắt tuỳ ý nhìn loạn khắp nới không có mục đích. Trong quán rượu, có nhiều người đã tìm được bạn của họ, có nhiều người vẫn đang xã giao thử thăm dò ý kiến, diễn một vở kịch tình yêu giữa tấn công và phòng ngự.

Đêm nay, có lẽ có người sẽ có chuyện tình một đêm, sáng dạy rồi vỗ vỗ mông xong chạy mất chẳng lưu lại chút tình cảm gì nhưng cũng sẽ có người trúng thưởng lớn tìm được đúng chân mệnh thiên tử của mình…

Cơ hội như vậy rất khó rơi xuống trúng người như hắn.

Thuận Y dung mạo không khó xem, hương vị giang hồ nồng đậm, thoạt nhìn giống người từng trải, như vậy khiến người đến gần hắn thật quá khó khăn, cũng không ai nghĩ đến việc ở cạnh hắn.

Trời cao thật oan uổng a, hắn chính là đã từng là một vận động viên chính quy, nếu ở đại học hắn không bị chấn thương ở mắt cá, hiện tại nếu công việc không tốt có thể đã ở sân trường làm một lão sư dạy thể dục trong trường học.

Mặc dù mở sân thể dục, nhưng hắn trời sinh khí chất đã cường đạo, có thề cùng đám học đồ thành sư phụ trong lão bản nhóm, này nhóm lão bản là do các thành phần tầng dưới xã hội lập thành, cùng với thành phần tri thức có phần không hợp lắm, chỉ có Thuận Y tiểu tử mời được họ đi ăn uống, bất cứ vấn đề gì cứ uống một chén rượu, hút một điếu thuốc liền được giải quyết, Thuận Y đều nói mình không nghĩ đến chuyện sớm kết hôn nên có thể làm huynh đệ.

Này phải giải thích mình là “đồng chí”, kia còn phải …

Hôm nay, do bằng hữu Đại Diêu nói phải giới thiệu bạn bè cho hắn biết, hắn đã gặp qua A Trung, khí chất A Trung không tồi, kết giao bạn bè chắc chắn cũng không kém chỗ nào, mùa xuân đến hoặc ít ra hắn có cơ hội may mắn rơi trên người hắn, vì thế cao hứng liền lái chiếc Corolla Altis đên đây, lại không nghĩ cư nhiên đụng phải oan gia ở công ty.

Nếu biết trước hôm nay ra ngoài trước hết phải xem lịch, hảo hảo đúng lúc bạn bè đang tụ hội, lại biến thành một cuộc “phê bình đại hội”, đúng là muốn nôn.

Đem bia trong quán nốc hết vào bụng, tâm tình cực kỳ khó chịu, tiểu tử kia xem ra đêm nay tìm được bạn rồi, còn lại chính mình là kẻ cô đơn, nếu không muốn làm đồ thừa, hắn trở về nhà xem tv không được sao? Hắn tin tưởng rằng một nửa của hắn tuyệt đối vẫn đang tồn tại trên địa cầu này vẫn đang chờ đợi hắn, hắn sẽ cố gắng đi tìm, một ngày nào đó sẽ được gặp mặt.

Đúng vậy, người kia cũng nhất định đang đau khổ tìm kiếm chính mình, cho nên chỉ cần kiên trì đi tìm…

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

[kết chương IV]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét