12 thg 3, 2013

[OGCNS] Chương V



Chương V:






Đang định tìm cớ để sớm ra về, đột nhiên lúc đó có một bóng đen bao phủ xuống, hắn ngẩng đầu nhìn, một người tên hiệu là Gấu Chó là lão bản của quán bar này.

“Chú ý bạn của cậu một chút.” – Gấu Chó nói.

“Cậu ta gây chuyện?” – Thuần Y duy nhất chỉ muốn nghĩ đến lý do.

“Không phải.” – Gấu Chó đột nhiên thấp giọng, khom người xuống cạnh lỗ tai Thuần Y nói: “Chương Minh … chính người mang bạn cậu đến phòng phía sau dùng thuốc lau vết thương cho người kia, hắn là “hoa tâm đại củ cải”, hôm nay nhìn trúng ý nhưng ngày mai lại sẽ vứt đi, nhắc nhở bạn của cậu cẩn thận một chút đi.”

Thuần Y khó hiểu hỏi: “Gấu Chó ông nếu ghét cái loại bại hoại này, tại sao còn để hắn đi vào phòng?”

Gấu Chó cười khổ: “Hắn là bằng hữu của ta, ta khó mà nói nặng lời.”

Thuần Y ngược lại lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, khó xử: hiện tại chạy lấy người sẽ khiến Gấu Chó không còn mặt mũi, không đi thì là tự ngược đãi chính mình, nói sau thì với hắn, người này kỳ thật chân thật nhiệt tình, Vĩnh Lăng tên kia dù có chướng mắt thế nào nhưng vẫn là đồng sự như người một nhà, không thể nào trơ mắt nhìn hắn bị hoa hoa công tử đùa bỡn.

Vẫn ngồi nán lại xem chừng một hồi lâu, hoặc là hắn đi kiềm chế Vĩnh Lăng, hoặc là Gấu Chó đi kiềm chế người kia, ít nhất ngày mai không có người thương tâm.

Cứ như vậy lại một chai bia để lót bụng, trong lòng lo lắng vô cùng, hôm nay hắn uống rất nhiều rượu, chuyện lái xe về là không có khả năng, xem ra có Đại Diêu không uống rượu, buộc hắn lái xe đưa về cũng được…

Nghĩ nghĩ, Vĩnh Lăng cư nhiên đã trở lại, bên người lại không có Chương Minh – anh đẹp trai kia.

Đáy lòng cao hứng một chút vì chuyện coi như đã được giải quyết, nhưng dưới loại tình huống này không trêu chọc đối phương thì thật có lỗi với bản thân a…

“…Đã tới tay nhưng con vịt đã bay, ngươi quả thật chả có tí mị lực…”

“Hừ, tên kia nông nổi lại hoa tâm, ta xem thường nhất là loại người như thế.” Vĩnh Lăng xem ra cũng tức giận không ít, lấy chai bia lạnh trên bàn để làm dịu cơn tức.

“Lần đầu tiên gặp mặt sao biết đối phương nông nổi lại hoa tâm?” – Thuần Y nghi vấn đứng lên.

“Thời điểm sát trùng vết thương lại muốn hôn ta, dựa vào cái gì, xem ông đây là hàng giá rẻ sao? Một quyền lên đầu thưởng cho hắn, xem ra hết tính dục rồi nên vĩnh viễn chắc không thấy nữa.” – Nói xong lại nắm nắm tay, tựa hồ một quyền hồi nãy vẫn chưa nghiền chết tên kia.

Thuần Y cau mày, quả nhiên là nhân vật nguy hiểm, làm hắn lo lắng bằng thừa.

“Hắc, ánh mắt của ngươi không chính nga, ta cho ngươi biết, ông đây không phải thiếu mị lực nha, người tự đắc thế gian này nhiều lắm, nghĩ mình đẹp trai rồi muốn làm gì thì làm sao? Muốn chiếm tiện nghị của ông, không phải chuyện dễ dàng đâu.”
Thuần Y cũng gật bừa, “Ngươi không chọn anh đẹp trai, bọn họ có thể có cơ hội tự đắc? Nói đến đây, cũng là ngươi tự tìm phiền toái.”

“Kháo, ta không chọn anh đẹp trai chả lẽ đi chọn tên hung tợn như ngươi?Làm ơn đi, ta có tiêu chuẩn của mình…”

Hảo, hảo a, có người nào đó dự định tối nay chờ ở ngoài quán, đến khi người đồng sự mắt để trên trời kia từ quán bar đi ra, liền dùng chiếc Corolla Altis đụng một phát cái tên thối tha.

Không có việc gì liền cãi nhau. Đúng thật là oan gia mà.

Thế buổi tối hôm ấy, người nào đó có dùng chiếc Corolla Altis đâm chết đồng sự (đồng nghiệp) của hắn không? Đáp án là không biết, nhưng hai hôm sau đó Vĩnh Lăng tinh thần phấn chấn đến công ty làm việc như thường lệ.

Trước hết xử lý đống thư từ đầy ấp trong hộp thư, à, thì công ty Freeman lại ý kiến về giá cả lại muốn “leo lên đầu người khác ngồi”, số lượng hàng do lớn quá nên cần phải để tổng công ty bàn bạc lại, nên ưu đãi vài cái hoa hồng…thật là, Mr Edna lại giục xuất hàng, lại dùng thêm từ cắt đứt hợp đồng thật là nghiêm khắc, chính mình nếu đánh mất hợp đồng này, thì chuẩn bị mà nghe mắng khốc đi…

Hằm hè xoa tay, chạy đi cùng vẻ mặt nóng giận quyết tìm Thuần Y “kháng chiến”!

“Họ Ngô kia, hôm nay nếu ngươi không xuất (xuất này còn có nghĩa là sinh đẻ) hàng cho ông Edna, ta quyết giết chết cái nhà máy xưởng gia công kia rồi cùng Trần lão bản nói lý lẽ.” Cách đấy có 2 vị đang cúi đầu ăn điểm tâm sáng liền ngước mắt nhìn nhau, thấy Vĩnh Lăng đang hướng về phía người bên phòng quán lý hàng hoá liền sặc sụa.

Thuần Y lạnh lùng trả lời: “Ta đâu phải là phụ nữ, mà đi sản xuất ra đinh ốc? Ngươi sản xuất thử ta xem, ngươi mà đẻ ra được ta liền gọi mẹ ngươi.”

Bị người bắt bẻ lỗi ngôn từ, Vĩnh Lăng thẹn quá thành giận, nhưng hắn cũng không phải kẻ không láu cá, liền tiếp tục gọi: “Trần lão bản, đây là lần thứ mấy ông trì hoãn việc xuất hàng? Nhân viên của Kiên Kình có ai không biết người ta là người “sinh đẻ” (ảnh chỉ chơi trữ) hay không? Ngươi kỳ thật là gian tế do xưởng gia công phái đến mà.”

Lời này nhắm thẳng vào chính mình, ăn cây táo rào cây sung mà, Thuần Y không giận cũng không được,liền bước thẳng đến trước mặt của Vĩnh Lăng, hắn biết do thân cao nên chiếm ưu thế, đứng trước một kẻ vóc dáng thấp, tất nhiên là cao hơn một bậc rồi.

“Ta đã dùng hết mọi biện pháp để cho nhóm lão bản sắp xếp ngày sớm nhất để xuất hàng, ba trên năm ngày ta còn phải bồi họ đi uống rượu, lúc đó ngươi đang làm gì? Ngươi chính là ngồi ở văn phòng có điều hoà nói lời xu nịnh mấy tên khách hàng nước ngoài.”

Là người có vóc dáng thấp, muốn ở thế thượng để thắng vóc dáng cao to, thì phải nâng cằm lên, dùng lỗ mũi để nhìn hắn, Vĩnh Lăng học được điều đó trong Tam Muội (cách tu hành bên đạo Phật), hiện tại hắn cũng đang làm như vậy.

“Ta giúp công ty ký được nhiều hợp đồng, những gì ta nhận được cũng là hợp lý đúng tình!”

“Ngươi mở miệng ra đều cho rằng mình giỏi…”
– Thuần Y đột nhiên xoay người, chóp mũi hai người vo tình chạm nhau, đồng thời hắn hạ giọng ý khiêu khích nói “ … Cũng đúng, ngươi căn bản là không thể “đứng dậy một cách cứng rắn” được…”

Chuyện này không phải ám chỉ đến “chất lượng hàng hoá” sao, không phải hắn đang giễu cợt Vĩnh Lăng là vạn năm đều là “bị lấn”, vật dưới kia mà nói thuần tuý không phải chỉ là đồ để trang trí sao?

Giận đến cao điểm, từ ngữ giờ cũng không để ý, liền một quyền hướng đến mặt của Thuần Y, tiếp đón đi.

Theo lý thuyết, lực quyền này của Vĩnh Lăng không quá lớn, nhưng do khoảng cách quá gần, Thuần Y muốn tránh cũng không kịp, nhưng hắn phản xạ quá tốt, thân thể liền phản ứng chống đỡ liền nắm tay Vĩnh Lăng, Vĩnh Lăng liền vung tay thêm một quyền nữa.

Làm theo cách đỡ hồi nãy, nhưng đừng ngại, đầu vẫn còn nguyên! Thuần Y nhảy bẩng lên, xương ở ở giữa dưới khuôn mặt đau điếng đến mức buông người ra, liền lấy tay xoa xoa cái cằm của mình, nước mắt sắp trào ra…

Trong phòng làm việc tiếng thét liên tục, bọn họ ầm ĩ cãi nhau đã trở thành thói quen, mọi người tự nhiên cũng thấy bình thường, nhưng ầm ĩ và động thủ một hồi thì vùng đầu vẫn là nơi chịu tổn thương. Ngay cả điểm tâm cũng không ăn, mặt khác người đồng sự bỏ hết công việc chạy đến báo với hai người, nhưng đáng sợ là, bỗng dưng có tiếng thét chói tai ở sau cánh cửa.

Toả ra khí chất sang trọng, phu nhân chủ tịch hoa dung thất sắc đang thét liên tục, còn chủ tịch thì sắc mặt cũng không có gì là hờn giận.

“Chuyện gì xảy ra?” – Chủ tịch hỏi.

Trưởng phòng phòng hàng hoá và trưởng phòng phòng giao dịch khách hàng đồng thời đều kích động đi ra nghênh đón, hai người chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay cấp dưới của hai người có chuyện gì, lập tức ứng biến đâu vào đấy. Trưởng phòng phòng hàng hoá liền đem Thuần Y nhanh chóng ra đi, nói là lát nữa phải ra ngoài kiểm tra hàng, rồi tiện thể giúp ta mua một ít chân và và vài thứ linh tinh…còn trưởng phòng phòng giao dịch thì đến trước mặt phu nhân vội vội vàng vàng giải thích nhằm ngăn cản tầm mắt.

“Là chuyện xuất hàng có chút vấn đề cần thoả thuận…có điểm hiểu lầm…ta sẽ hảo hảo cùng với bọn họ bàn bạc. Ai nha nha, hôm nay phu nhân quả là khí sắc tốt, hay là chúng ta vào văn phòng uống ly trà đi…Hay chúng ta đi xem báo cáo của quý này??? Phu nhân để tôi nói cho bà biết, Vĩnh Lăng lại giúp chúng ta tìm được một mối đặc biệt, trước thì đặt một đơn hàng thử nghiệm, chỉ cần mặt hàng ổn định, chẳng bao lâu công ty sẽ lên sàn cổ phiếu…”

Nói xong mấy câu liền đem chủ tịch cùng phu nhân vẫn đang cứng họng đi, tiện thể cũng nói tốt cho Vĩnh Lăng vài câu, để tránh phu nhân chủ tịch lòng dạ hẹp hòi liền “khai đao”.

Trong phòng làm việc ai cũng đang làm việc của mình, tựa hồ như chẳng có chuyện đánh nhau.

Vĩnh Lăng ngượng ngùng quay về vị trí của mình, lại bận rộn hồi âm thư tín của khách hàng, kỳ thật trong lòng vẫn đang mắng, thứ ngựa ăn rơm rạ họ Ngô ngay cả cái cằm mà cũng cứng như đá, làm cho mình cũng đau quá đi, đến bây giờ vẫn cảm thấy có chút choáng, muốn nói cũng không thể nói gì.

Kỳ thật đều là do hắn tự tìm, sức người là loại tác động lẫn nhau, ngươi đánh ta cũng tương đương đương với ta đánh ngươi. Dùng chân nghĩ cũng biết là ai mới là chịu đau, đáng thương cho Vĩnh Lăng dù là kẻ thắng nhưng mà cũng có thể nhận thấy là Thuần Y chỉ đau bằng một phần mười thôi.

Những sự kiện ngoài ý muốn này vẫn còn tiếp diễn sau.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

[kết chương V]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét