Chương VI:
Thuần Y ngay sau khi kiểm nghiệm một đống hàng mẫu đem về công ty, lúc sau liền cùng Vĩnh Lăng bị 2 trưởng phòng kêu đến văn phòng, lúc này chủ tịch phu nhân sau khi đi tuần tra công ty đã rời khỏi. Dù sao đây cũng là một công ty nhỏ không có quá nhiều chuyện phức tạp.
“Trưởng phòng, chuyện gì?”
Thuần Y cũng Vĩnh Lăng đồng thời mở miệng, hỏi cùng một câu, vừa xong là trừng mắt nhìn nhau, kẻ thù gặp nhau, hai người lúc đó có tia lửa điện xoẹt qua 2 ánh mắt, đây không phải tiếng sét ái tình mà là vị khét của sự vận động chiến tranh.
Trưởng phòng phòng giao dịch đương nhiên thấy tia điện, hắn cùng trưởng phòng phòng hàng hoá cũng không biết phải sắp xếp làm sao, liền thay mặt thuyết giáo
“Chủ tịch phu nhân bị các câu làm cho khinh sợ, trước khi ra về còn nặng nhẹ với ta, trong phòng làm việc không được phép có chuyện đánh nhau phát sinh một lần nữa.”
“Chúng tôi không phải …” – bị mắng cả hai lại “trăm miệng một lời”…
Trưởng phòng phòng giao dịch xua tay, “không được đánh nhau, không được cãi nhau, gặp mặt nhau phải mỉm cười chào hỏi, bồi dưỡng tình đồng nghiệp, đây là mệnh lệnh của phu nhân.”
“Kiên Kình khi nào trở thành trường tiểu học vậy?” – Vĩnh Lăng bỗng dưng nói lớn.
“Phu nhân đã từng là giáo viên tiểu học.” – trưởng phòng phòng hàng hoá phản bác, “Bà ấy ra yêu cầu như vậy, còn không phải vì tình hình thực tế hai người bàn bạc chẳng đạt đến trình độ học sinh tiểu học sao? Bà ấy lúc nãy có thể nói nặng, nhấn mạnh là công ty bằng lòng không kiếm ra tiền, cũng không muốn lưu trữ hai trái bom hẹn giờ trong nhân viên, các cậu nói phải làm sao đây?”
“Đuồi việc hắn!” – Hai người một lần nữa lại cùng nhau đồng thanh chỉ trích đối phương.
Trưởng phòng phòng giao dịch híp mắt, kì lạ, hai người này ngày thường bất hoà, sao giờ này lại tâm tư con mẹ nó lại thần giao cách cảm, xem ra để đối phó với hai người này, cần phải dùng tuyệt chiêu.
Trưởng phòng phòng giao dịch chợt loé lên suy nghĩ, cuối cùng nói: “khụ, đúng thật là nên khai trừ, chủ tịch phu nhân có nói như vậy, bà ấy hy vọng là có thể thấy một môi trường làm việc hoà bình, cho nên đưa ra thông báo, chỉ cần hai người một lần nữa lại cãi nhau ầm ĩ, liền có một người bị đuổi việc.”
Thật hay giả? Thuần Y và Vĩnh Lăng tuy rằng vừa mới nói là muốn đuổi việc đối phương, dù tức giận chiếm đa số, nhưng trách nhiệm công việc quan trọng hơn, nếu thật sự bị đuổi việc, công việc tiếp theo chưa chắc đã tốt. Thuần Y nghĩ: Vĩnh Lăng – tính tình con người này còn thua con chó bị bệnh dại, đi ra ngoài nếu gặp phải đồng sự hung ác, một ngày nào đó nhất định sẽ bị phân thây. Còn Vĩnh Lăng thì lại cho rằng Thuần Y khuôn mặt đúng là cái dạng bà ngoại không thương ông nội không ưng, đi xin việc nhất định sẽ gặp phải khó khăn, đến lúc đó chỉ có công ty cho vay nặng lãi là hoan nghênh hắn.
Trưởng phòng phòng hàng hoá chen ngang: “Hai người cũng là vì công việc mà cố gắng, không có ai mà không biết, nhưng nếu có gặp nhau thì có gì cứ nói từ tốn, làm gì mà lúc nào cũng phải động thủ thể hả? Các người không thấy trong phòng làm việc có rất nhiều nữ nhân viên sao, đúng là làm mẫu không tốt?”
“Nhưng mà…” – Hai người lại một lần nữa mở miệng hoàn hảo cùng đúng một khoảnh khắc.
“Không có nhưng mà…”, trưởng phòng phòng giao dịch chậm rãi nhắc nhở: “…phu nhân còn chắc chắn rằng 30 tháng 5 này sẽ đến khảo sát lần nữa. Hai người còn muốn tiếp tục công việc thì liền tương thân tương ái, vào phòng làm việc nhất định phải hoà khí…”
Trong khi đó, Thuần Y nghĩ hắn còn chiếc Corolla Altis vẫn còn 20 tháng vẫn phải góp tiền không được trễ hạn, thất nghiệp liền không xong. Vĩnh Lăng cũng lo lắng vừa mới ký hợp đồng thuê nhà, thất nghiệp tất cả sẽ trở nên khó khăn…
Công việc dù gì cũng phải tiếp tục làm, cho dù là cùng nhau diễn kịch, cùng kẻ thù hợp tác, không, điều này không tốt lắm, cùng kẻ thù hợp tác sao? Nói ngắn lại, người chung một thuyền, không thể không cúi cầu, như vậy vì lòng yêu xe/ yêu nhà từ bỏ lòng tự tôn một chút cũng không sao.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt như đã thông hiểu.
Thuần Y nắm bả vai của Vĩnh Lăng kéo khoé miệng lên nói: “Toàn bộ văn phòng đều biết, 2 người chúng tôi đích thực là anh em bằng hữu thân thiết, tối hôm qua còn cùng ăn cơm, lúc nãy chỉ là đùa giỡn chút thôi!”
Vĩnh Lăng thấp người, đứng chưa đến bả vai của người kia, liền đưa tay qua thắt lưng của người kia, hắc hắc cười nói: “Đúng vậy a, tôi cùng Thuần Y chính là một cặp bài trùng, tình bằng hữu của chúng tối so với vàng còn sáng hơn, hai chúng tôi liên kết ra quân liền các đơn đặt hàng không có vấn đề gì!”
Hai trưởng phòng liếc mắt nhìn nhau, 2 người này ôm vai nhau quả là con mẹ nó kỳ quái, bình thường hai người đàn ông kề vai sát cánh là chuyện bình thường, sẽ không làm cho người ta có những liên tưởng kỳ quái, nhưng thời điểm ôm vai này giống như là muốn đem người kia vào lòng mà nhu thuận, còn Vĩnh Lăng đem thắt lưng của người kia dán sát vào người, hai người này so với trẻ song sinh còn gắn bó hơn.
Phải bọn họ có tương thân tương ái, nhưng không phải là gắn bó a????
Kỳ thật là hai người không cẩn thận đem thói quen trước kia mà bày ra. Người trước đây kết giao với Vĩnh Lăng có dáng người không sai lệch lắm so với Thuần Y, mà đối với bạn trai trước kia Thuần Y cũng hay ôm ấp thân mật như thế, lúc trước ở quán bar còn trộm hôn nhẹ người yêu, này thì cảm giác cũng không có chỉ là nhớ về quá khứ thôi.
Hai người tứ chi cùng lời nói đều đã làm đủ, thấy trưởng phòng có vẻ cũng đã tin tin, sợ để lâu bại lộ, Thuần Y lập tức nói: “Vậy, trưởng phòng, chúng tôi ra ngoài làm việc.”
Nắm theo cả người Vĩnh Lăng đi ra ngoài, Vĩnh Lăng cũng như con chim nhỏ nép vào người Thuần Y mà phối hợp, vừa bước đến cửa liền bị trưởng phòng gọi lại
“…mặc kệ là các cậu có thật tình tương thân tương ái nhau hay không, nhưng tôi nhắc nhở các cậu một chút, người nhà chủ tịch sẽ cùng các nhân viên tham gia chuyến du lịch cuối tuần này, liên tục 5 ngày các cậu đều nằm trong tầm mắt của phu nhân, liệu mà giải quyết cho tốt…”
Lời nhắc nhở này như 2 thùng nước lạnh, một thùng tưới Thuần Y một thùng tắm Vĩnh Lăng.
Rét - rét đi ra khỏi cửa, đến phiên cả phòng làm việc bên ngoài ai cũng đều rét run, từ khi nào mà hai nhà lưỡng khí hoà hợp khó mà chia lìa thế kia?
“Thao, con mẹ nó ngươi làm gì mà dính lấy ông thế hả? xê ra chút đi.” – Nghe người khác thì thầm, Vĩnh Lăng chửi nhỏ.
“Nè, ngươi nói xem là ai đang nắm lấy thắt lưng của ông hả? Lâu ngày không được gần gũi nam nhân, nên thèm muốn sao???” – Thuần Y một chút cũng không khách khí, đột nhiên mặt mày nhăn nhúm, “…Ngươi dám nhéo ta?”
Nguyên nhân là Vĩnh Lăng biết hàm ý troà phúng trong lời nói của Thuần Y nên cố ý nhéo hắn, nhéo hết sức, nên không thể trách người kia mặt mày méo mó.
“Biết ông đây lợi hại chưa…Hoang rống
Lời nói không rõ, vì khuôn mặt đã bị ai kia bóp từ trên xuống dưới đều bị méo mó, bộ dạng đẹp quá đẹp phải không?
Hảo, tình hình chiến đấu tiếp tục căng thẳng…
“Ta nói các cậu a, muốn diễn trò thì cũng diễn cho có thành ý một chút, muốn cho phu nhân nhìn ra sơ hở à, lúc đầy có khóc cầu tôi, tôi cũng không cứu được hai cậu đâu.” – Trưởng phòng phòng giao dịch quỷ mị xuất hiện ở phía sau, nhắc nhở.
Thắt lưng cũng không nhéo nữa, mặt cũng không bị bóp nữa, hai người nhìn nhau cười như gió xuân ôn hoà, quay đầu lại nói: “Trưởng phòng yên tâm, hai chúng tôi tình cảm hữu nghĩ chan hoà mãi mãi, dù ai có phá vỡ cũng không tiêu tan được đâu ạ.”
Trưởng phòng cũng không phải là đồ ngu ngốc, đang định nói thêm thì tổng giám đốc mở cửa văn phòng, liền thò đầu ra quát: “Rãnh rỗi quá mà đứng đó tán dóc, còn không mau cũng ta sửa lại cái báo cáo.”
Hắn chỉ là tên trưởng phòng phòng giao dịch.
Trưởng phòng lập tức sụp bả vai xuống: “Ông tổng, ông tổng đấy đâu phải công việc của tôi…”
“Ngay bây giờ…” – Ông tổng lạnh lùng nói xong lui vào phòng.
Căn cứ thì chức vị của tổng giám đốc đương nhiên lớn hơn trưởng phòng rồi, trưởng phòng phòng giao dịch liền không cam tâm nhưng vẫn phải hướng về phòng làm việc của ông tổng, dù đã đóng cửa nhưng đứng gần một chút có thể nghe thấy
“Trời đất, báo cáo sao lại ra thế này? Không phải vừa xảy ra động đất ấy chứ, tổng giám đốc, anh cố ý?”
Chờ tổng giám đốc đóng cửa phòng, Vĩnh Lăng và Thuần Y động tác nhất trí cùng buông đối phương ra, thậm chí còn rất ăn ý cùng nhau hừ một tiếng rồi đường ai nấy đi, cả buổi không nói với nhau một tiếng.
Chưa nói, gặp phải vấn đề về xuất hàng nên buộc phải bàn bạc với nhau? Rống, rồi chuyền giấy mà không thèm nói một tiếng, ngay cả chiêu này giờ học sinh tiểu học cũng chẳng còn thèm dùng.
Đáng thương nhất là cô nhân viên kế toán – Như Bình - ngồi giữa vị trí của Thuần Y và Vĩnh Lăng, cả ngày giúp đỡ chuyền mấy tờ giấy, làm việc không xong, bả vai đau, toàn thân đau, sau giờ tan tầm đều phải đến điều dưỡng tại trảo long quán ở khu vực kế bên.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
[kết chương VI]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét