Thực, hai ngón tay giữa mượt mà, ưu thương nghiêng một góc 45 độ, tư thế nhìn lên trời, hướng lên trên, ngắm chính xác và xuyên vào. “Phốc”- một tiếng khiến Thuần Y khí thế bàng bạc, hé ra sự hung ác, khuôn mặt bắt đầu trở nên giận dữ không kém huynh đệ.
Thuần Y cũng không phải ngồi không, ngươi xuyên vào lỗ mũi ta, ta nắm tóc ngươi, giật mạnh đến nổi Vĩnh Lăng đau đến độ phải hô “mụ mụ” (mẹ…mẹ…), nhưng cả hai chẳng ai chịu buông tay, làm thành thế giằng co đôi bên. Con ngươi của hai người cũng đấu tranh không thôi, chẳng khác nào hai con gà đang đá nhau, nói có bao nhiêu buồn cười xem ra còn nhiều hơn.
Cho đến lúc này, cả bộ phẩn trưởng phòng hàng hoá chẳng ai ra mặt nói một lời nào, có phải đều chết hết rồi không? Lương tâm không tính toán bay ra
“…Ai, ta nói các ngươi…cũng đâu phải là tiểu hài tử nữa … Đừng đánh nhau kiểu này …”
Khí thở không đủ, toàn bộ phòng làm việc không ai quay đầu lại nhìn hắn.
Bộ phận quản lý hàng hoá tịch mịch.
Cũng may mỗi tháng hắn đều ái tâm quyên góp tiền không ít, nhàn hạ ở nhà đấm lưng cho cụ bà lại còn nói đùa, nhân phẩm lúc này bùng nổ, nên trên trời gửi xuống một vị cứu tinh cho hắn.
Cái gọi là cứu tinh chính là tiếng chuông điện thoại, trợ lý Tiểu Hoàng sau khi trao đổi vài câu bằng tiếng Anh, liền gọi người
“Vĩnh Lăng, anh có cuộc gọi quốc tế, Mr. Lyall hỏi hàng mẫu đặt đã xuất hàng chưa, nhanh, cấp trên người ta đang yêu cầu.”
Vĩnh Lăng đang trong tư thế chỉnh tên thối tha, luyến tiếc rút ngón tay về, vì Mr.Lyall là một trong những khách hàng lớn, còn định tiếp tục tăng qui mô hợp đồng, nên không tiếp không được, đành phải buông tha Thuần Y, nhưng bởi vì hai ngón tay của chính mình sát nhập vào lỗ mũi của người ta, ngẫm lại thấy thật bẩn, thuận tay lấy cái áo của của người ta chà xát hai cái, thù đã sâu nay lại càng thâm, hắn làm như vậy chẳng khác nào ý: nơi mà ngón tay hắn vừa xâm nhập chẳng khác nào hố phân.
Thuần Y đứng ngay tại chỗ, tức giận, chỉ muốn lấy cái gậy bổ lên đầu hắn cho chết thôi.
“Thuần Y người đừng nắm tóc Vĩnh Lăng nữa, để người ta đi nghe điện thoại…” – Một bên trưởng phòng cơ hồ khóc cầu (ô…ô…ô), hai người này đều có năng lực làm việc hiệu quả cao, nhưng mỗi ngày đều đem lại rắc rối cho hắn vì cớ gì? Hắn còn muốn được an toàn không lo lắng mà về hưu.
Thuần Y hừ một tiếng, buông rơi đối thủ, oan gia ngõ hẹp, lại phải gặp nhau, một ngày nào đó nhất định đem tiểu hài tử loè loẹt này đến WC tậu cho một chút! (đánh đấm thì phải…=”=)
Da đầu Vĩnh Lăng rốt cuộc cũng được thoải mái, trước tiên về chỗ ngồi trước đã, còn không quên bồi cho Ngô tiên sinh một ánh mắt “người mặt thú” (ánh mắt này là thế lào nhở???), oan oan tương báo, ta liền với ngươi không đội trời chung!!!
“Aaron speaking…”
Aaron – là tên tiếng Anh của Vĩnh Lăng, cầm lấy microphone, biểu tình khuyếch đại, hoa ngôn xảo ngữ có! Miệng ngọt như mật có! Cổ thiệt như hoàng (múa lưỡi như phượng hoàng) có! Nói thật cũng có! Nếu là người không biết chuyện, nhìn đến nét mặt Vĩnh Lăng lúc nói thầm trên điện thoại còn tưởng rằng người trong điện thoại kia là kẻ mà hắn si tình không khác một nửa đâu.
Mặt lạnh nhìn, Thuần Y không thèm nói nhỏ, mà cố ý nói lớn: “Đồ hai mặt”.
Hắn xem thường nhất là cái loại người trong ngoài không đồng nhất.
Vĩnh Lăng dường như không nghe thấy, vẫn ôn nhu đối với khách hàng Đại Tây Dương đầu bên kia nói cười yến yến oanh oanh, chẳng giống bộ dáng lúc nãy còn cùng đồng sự ba ba đánh nhau. Kỳ thật, người không chọc hắn, hắn không chọc người, hắn cũng không phải đối với ai cũng đều “xù lông mao” đâu.
Vĩnh Lăng vừa cúp điện thoại, sắc mặt thay đổi hoàn toàn trong vòng 1 giây đồng hồ, vừa chỉ vào cái người “ngoáy mũi” kia vừa mắng đến
“Đồ người mặt thú, ngươi vừa nói ai hai mặt? Dù là ba mặt vẫn tốt hơn cái đồ lưu manh.”
Thuần Y mặt biến sắc, thật cá tính của hắn như ánh sáng mặt trời nhưng bất quá trời lại sinh khuôn mặt có chút hung tợn, nhưng bởi vì hắn cũng yêu thích vận động nên tạo nên một thân hình lưng hùm vai gấu, đi ở ngoài đường, trẻ con gặp hắn sẽ khóc, còn nữ nhân thì nhìn đến hắn chỉ muốn trốn. Hắn hận nhất là ai nói hắn là đồ lưu manh.
Bất quá , nếu như hoa mỹ nam tiểu tử đã có lòng giáo huấn hắn là lưu manh, nên cũng không cần không động đến quyền cước, làm một tên lưu manh chân chính một lúc!
Cử quyền …
“Thuần Y, đi theo Trần lão bản lấy hàng mẫu, gần đây chất lượng hàng của bọn họ không ổn định, nên xem xét kỹ lưỡng một chút.” Trưởng phòng hợp thời chen vào, đương nhiên, chuyện này có thể là đã thấy nguy cơ bão nổi, nên xuất ra chiến thuật ngay đúng thời điểm nguy cấp.
Quản lý thật sự muốn khóc, Kiên Kình là một công ty nhỏ, các nhân viên đều lưu lại ở một gian phòng làm việc, chỉ có mấy tấm bình phong thấp ngăn giữa các bộ phận. Tiểu quốc quả là dân hay gà, chó gì đều nghe thấy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhất định phải chạm mặt nhau, hắn cũng đang muốn tìm một biện pháp cách ly.
Hơn nữa, hắn thân là cấp trên, hắn đương nhiên hiểu biết cá tính cấp dưới của mình: Thuần Y tuy rằng diện mạo lưu manh nhưng cá tính không lưu manh, thái độ làm người rất có nghĩa khí a, hắn cùng đám công nhân thấp hèn bên xưởng gia công xưng huynh gọi đệ, cũng thực thay bọn họ suy nghĩ, nhà xưởng nếu xảy ra chuyện liền đứng trên lập trường của một lão bản mà ra sức giải quyết, nói chung là tính khí hiền hoà như biển, như vậy thật là tốt công nhân cũng chẳng xảy ra gây gổ, đánh nhau. Nếu như nữ nhi không phải chỉ mới có 10 tuổi, quản lí nhất định sẽ lười hắn về làm “con dâu”.
Thuần Y không hề biết mình may mắn thoát khỏi cuộc ép hôn, nghe được cấp trên giao nhiệm vụ liền buông nắm tay, lập tức chuẩn bị tốt cho chuyến đi làm việc.
“Chó nhà có tang” – Lần này Vĩnh Lăng đáp lễ đối phương một câu. (Ý là mất nơi nương tựa, lang thang đây đó).
Ngô Thuần Y phía sau cánh cửa công ty đã đóng, giơ ngón tay chỉ vào trong, làm điệu bộ “Fuck”, ý tiểu tử nhà ngươi nếu là GAY, lão tử nhất định thống bạo hoa cúc của ngươi!
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
[kết chương II]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét