12 thg 3, 2013

[OGCNS] Chương VII



Chương VII:


Mấy ngày nay, Vĩnh Lăng và Thuần Y diễn trò trước mặt trưởng phòng đến độ buồn nôn, mắc ói. Này thì Thuần Y gọi Vĩnh Lăng: “trưa nay cậu ăn cái gì, để tôi mua cho”, còn người kia thì suốt ngày cứ ca ca thân mật, buổi tối còn hẹn nhau ra ngoài uống vài chén…

Đám nhan viên ở Kiên Kình cả tuần qua đều gầy đi hăn, vì buồn nôn quá ăn không ngon.

Đấy, và thế là 2 người họ được lên ngay mặt báo của công ty, trước mắt đã thu hút hơn một ngàn người đến tham quan, đều đoán khi nào hai người sẽ xé rách mặt nhau ra, rồi sẽ đánh nhau bao nhiêu cái…

Ô tô/ phòng ốc được thuê khá tốt nhưng đây chính là nguyên nhân, cho dù mỗi ngày khách hàng vẫn thúc giục xuất hàng, bên xưởng gia công của Trần lão bản lúc nào cũng xảy ra vấn đề, nhưng văn phòng vẫn bình yên vì mọi người đều trong ngống đến ngày được công ty dẫn đi du lịch ấy mà.

Kiên Kình mặc dù là một tiểu công ty mậu dịch, nhưng lương phúc lợi tương đối không tồi mà hàng năm nhất định tổ chức đi du lịch ngoài nước một lần, lần này là dự định sẽ sang các nước ở Đông Nam Á và như vậy thật là tốt biết mấy, có chết thì cũng phải lếch đi theo cho bằng được?

Sân bay đông nghẹt có cả gia đình chủ tịch thật, phu nhân hơn nữa vẫn đang cố ý nhìn hai người, trong lúc đó Thuần Y cũng Vĩnh Lăng liền trao nhau những ánh mắt thân ái, trưởng phòng cũng thấy hai người biết nắm bắt thời cơ nên ánh mắt bảo: đúng vậy, hai người cứ tiếp tục đi.

Hai người vẫn duy trì ánh mắt “treo đầu dê bán thịt chó”, gặp nhau liền chào hỏi, sau đó còn “thời tiết hôm nay tốt quá”, “cậu đã ăn cơm chưa”, “chưa, tôi chỉ mới lót dạ, cảm ơn đã quan tâm”,…

“Tiểu lão bản cũng đến” – Vĩnh Lăng chỉ người theo sau phu nhân, là một nam nhân còn rất trẻ.

Người gọi là “tiểu lão bản” đích thực là công tử của gia đình chủ tịch, có thể nói cho người khác sợ là, “ông chủ đời thứ 2”, tốt nhất là đừng gây bất đồng, cậu ta bên ngoài rất lợi hại nha, làm việc cho một công ty thiết kế cũng có chút tiếng tăm. Tuy mọi người trong công ty đều gọi cậu ta là “tiểu lão bản” nhưng thực chất có có tý mắc mớ nào đến công ty Kiên Kình.

“Nghe nói cậu ta phải xin phép công ty nghỉ vội, để tham gia chuyến du lịch này, có phải phu nhân định tìm vợ tương lai cho cậu ta?” – Kế toán Như Bình trộm suy đoán.

Công ty Kiên Kình bọn họ cái gì mà không có, liền triệu tập các mỹ nhân, trừ bỏ kế toán Triệu đã kết hôn, còn lại đều là “thanh thuần tiểu muội”, trách nhiệm tuyển chọn này tất nhiên thuộc về vợ chồng chủ tịch, ra tay xuất trận, các trưởng phòng cũng biết chuyện này, chỉ ra bản lý lịch để phu nhân sàng lọc rồi lựa chọn. Nên ta nói cái chuyện tuyển vợ là cái chuyện đại sự mà.

Vĩnh Lăng rất nhạy cảm, liền xoay nhìn hướng của Tiểu lão bản, phát hiện đối phương cũng đang hướng về phía này, ánh mắt có chút mị hoặc.

“Nếu không lầm cậu ấy đang nhìn chúng ta.” – Vĩnh Lăng đoán cứ như đùa.

Thuần Y sờ sờ cằm, “Đúng vậy, nhà thiết kế, không bạn gái, mặc áo sơmi có hoa văn … Đồng loại??”

“Ngươi thành kiến người ta là nhà thiết kế, còn độc thân lại mặc áo có hoa văn…chẳng qua là, người cậu ấy nhìn là tôi. Chẳng trách mỗi lần đến công ty, đều chủ động tìm ta để trò chuyện.”
– Vĩnh Lăng ha ha cười.

“Ngươi đúng là trên mặt thiếp vàng (Ý là khoe khoang đó!!!) hạng nhất mà” – Thuần Y cũng không gật đầu bừa, “nói không chừng người cậu ấy coi trọng chính là ta, ta ở trên đường gặp cậu ấy, ánh mắt liền ánh lên một tia nhiệt tình, nhìn chằm chằm không tha.”

“Hừ”.

Bỏ qua cậu chuyện xen ngang về Tiểu lão bản, toàn thể mọi người đều đăng ký chuẩn bị xuất phát.

Vĩnh Lăng thời đại học đã xuất ngoại, ba tháng trước còn cùng trưởng phòng phòng giao dịch ra nước ngoài tham gia triển lãm, nhưng hắn đối với việc đi máy bay, vừa vui lại vừa sợ. Vui vì được ở trên không trung bay lượn, đây là giấc mộng ngàn đời của nhân loại, nhưng lại sợ chính là phần tử khủng bố ném bom cho nổ banh xác trên không trung, điều này tin tức cũng hay nhắc đến. Cho dù trên phi cơ, có rất nhiều phi công vừa đẹp trai, anh tuấn mà lại ân cần, nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ. (Moẹ mê trai thấy sợ…=))))

Này một đoạn sợ hãi khi phi cơ bắt đầu chuyển động, tăng phụt đến điểm cao nhất.

Sự tình phát sinh lúc đang trên máy bay dùng bữa, đột nhiên phi cơ leng keng một tiếng, thông báo thắt dây an toàn được đưa ra, khung máy bắt đầu run nhè nhẹ, giọng radio trong khoang phi cơ vang lên bảo là đang lúc loạn lưu, bảo mọi người về vị trí của mình thắt dây an toàn…

Mặt mũi Vĩnh Lăng trắng bệch, ăn đến nửa quả đông lạnh liền không thể ăn được nữa, bởi vì thìa liên tục bị lắc lư, cũng không biết có phải do loạn lưu ảnh hưởng hay là Vĩnh Lăng bạn đang run???

“Kim quang hiển linh, phù hộ độ đệ tử Vĩnh Lăng, Ngọc hoàng đại đế hiển linh phù hộ cứu độ chúng sinh…”

“Miệng ngươi niệm cái quái gì thế? Chẳng khác nào mấy con ruồi con bọ, phiền chết được.” – bên cạnh có người lạnh lùng nói.

“Kim quan thần quyền rủa rồi, mỗi lần đi xuất ngoại, người trong nhà liền đeo cho ta, nói như vậy sẽ bình an, gặp chuyện thần linh sẽ phù hộ.” – Tức giận nhìn sang bên cạnh.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

[kết chương VII]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét