12 thg 3, 2013

[OGCNS] Chương VIII



Chương VIII:



Đúng vậy, thoạt nhìn thì biết là chuyện tốt rồi, hai oan gia lại được sắp xếp ngồi cạnh nhau, nghe nói thì hình như phòng trong khách sạn hai người cũng được chung phòng, bất quá Vĩnh Lăng mới xác nhận qua việc này, mặc dù là cùng một phòng, nhưng bên trong phối trí một cái giường 2 người, ông đây sẽ ngủ ở đấy, còn ngươi thì ngủ ở đâu???...mặc kệ.

Phải cùng nhau một giường, trừ khi là tình nhân, người ở cạnh ta suốt cuộc đời mới tốt, chứ cùng người khác mà nói, luôn có chút không được tự nhiên.

Bất quá, hiện tại thấy cái người bên cạnh này đúng là bực chết đi được, đến cả câu chú niệm bình an mà cũng muốn bắt bẻ.

Thuần Y xuy một tiếng: “Thì ra là ngươi sợ hãi, nếu nhát gan thì nói một tiếng, ta nhớ trên này có cung cấp túi nôn mửa, ngươi cầm mà dùng, vạn lần đừng có phun lên áo ta, là ta mới mua đó.”

“Ai?ai nhát gan a? ta vì toàn bộ hành khách trên máy bay mà cầu bình an, cầu phúc”
. Vĩnh Lăng cứng đầu cãi lại.

“Tiếp viên hàng không quả là có kinh nghiệm? bọn họ bây giờ còn có thể tiếp tục phát đồ uống, nụ cười tươi không thay đổi, tỏ vẻ là đây chỉ là một đoạn loạn lưu cường độ thấp, người liền tiết kiệm nước bọt, đừng gây thêm hoang mang.”

Vĩnh Lăng nhìn kỹ các tiếp viên hàng không, đúng như lời Thuần Y nói thật, này đột nhiên nhận thức được hắn liền trở nên bối rối như băng xuân tan rã, vào thời điểm này, nếu hắn đúng là trưng ra cái bộ mặt tín phục, thì chả phải tạo cơ hội cho Thuần Y bới móc sao?, cho nên hắn căm giận đem trái cây lạnh bỏ hết vào miệng, khồng thèm để ý đến người bên cạnh?? (Thật sao?)

Thuần Y phát hiện đối phương tay không run nữa, cười, rồi quay đầu ra cửa sổ xem dãy Bạch Vân khổng lồ giữa biển lớn.

“Ngươi cười cái gì?” – Vĩnh Lăng cũng không hiểu đối phương cười cái gì, vô duyên vô cớ cười quái dị, rõ ràng là chế ngạo mình.

“Dưới đất thì là rồng, trên không thì như một con trùng…ta không cười mới là lạ…à mà từ từ, để ta chụp lại hình dáng lúc này đưa cho A Trung xem, thế nào bọn họ cũng nhìn không ra cho xem.”
Nói xong liền lấy di động ra, đem sắc mặt “bạch tạng” của Vĩnh Lăng mà kéo xuống.

A a a, nếu trưởng phòng không thông đồng sắp xếp trước, còn ngẫu nhiên ngay hương chỉ cần liếc mắt một cái là thấy toàn bộ hiện trường nơi này. Vĩnh Lăng hiện tại muốn lấy bàn ăn là tên thối tha họ Ngô kia rồi dùng dao plastic chém, chém , chém.

Bên trong phi cơ lại có tiếng leng keng vang lên, tình huống loạn lưu đã được giải quyết, tiếp viên hàng không đưa café, trà và đồ uống đến, cũng không biết có phải họ nhân phẩm tốt quá hay không, mà người phục vụ họ là một anh chàng rất đẹp trai, nói chuyện cũng ôn nhu, nhu đến nỗi hai người đều biến hoá.

Sau khi đưa café xong một lúc, Vĩnh Lăng liền hứng khởi đắc ý nói: “Cậu ta vừa hướng về phía ta nở nụ cười, rõ ràng là có ý đối với ta.”

“Cậu ấy với mọi người đều cười, cũng cười với ta đấy, còn chạm vào tay ta, đây mới là ám chỉ” – Thuần Y đồng dạng nhỏ giọng phản bác.

Vĩnh Lăng hừ một tiếng: “Con mẹ nó, ngươi là là huynh đệ thất lạc nhiều năm của con Hắc tinh tinh bên châu Phi, cậu ấy để ý đến ta, chứ không phải là ngươi.”

“Cậu ấy xem ra là một tiểu thụ a, ngươi cùng hắn để hai cái mông gần nhau sẽ có khả năng gì à? Trông nom tiểu huyệt của nhau sau?”


.....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét